XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Thục Nữ Dễ Cầu


phan_20

Ninh Nhi có chút ngượng ngùng. Nàng đến nhà cậu vốn là quấy rầy, nhưng bọn họ lại quan tâm nàng như vậy.

Nàng chọn một bộ quần áo khá giản dị mặc vào, thị tỳ chải đầu cho nàng, khen ngợi: "Nương tử thật đẹp!"

Ninh Nhi nhìn mình trong gương, cười cười, có chút đỏ mặt, trong lòng không nhịn được lại nghĩ, nếu như Chẩn lang có thể nhìn thấy nàng như vậy thì thật tốt. . . . . .

Ăn mặc chỉnh tề xong, Ninh Nhi trước tiên đi bái kiến cậu mợ.

Tiết Kính cùng Vi thị đang ở đường thượng, thấy Ninh Nhi tới, cười hòa ái.

"Bái kiến cậu, mợ." Ninh Nhi hành lễ nói.

Vi thị nâng nàng dậy: "Người một nhà, nghi thức nhiều như vậy làm gì."

Tiết Kính cười ha hả, phân phó người nhà đem đồ ăn sáng lên, cùng Ninh Nhi dùng bữa.

"Sao không thấy biểu huynh đâu ạ?" Ninh Nhi không thấy Tiết Đình hỏi.

"Biểu huynh ngươi là Tả Thiên Ngưu của Nam Nha, hôm nay được nghỉ, sáng sớm đã cùng người trong cung đi đánh cúc rồi." Vi thị nói.

Ninh Nhi cảm thấy tò mò. Nàng không biết Tả Thiên Ngưu là chức quan gì, nhưng còn trẻ như vậy đã làm quan, vị biểu huynh này cũng không phải là người thường.

Tiết Kính nhìn ra nàng không hiểu, cười cười nói: "Tả Thiên Ngưu là hộ vệ của Thiên Tử, Ninh Nhi, sau này có cơ hội, cậu sẽ bảo Nguyên Quân dẫn con vào trong cung chơi."

Ninh Nhi sớm nghe nói trong hoàng cung mọi thứ đều mỹ lệ, đẹp đẽ, nghe Tiết Kính nói như vậy thì xấu hổ mà cười .

Nói chuyện một lúc, Ninh Nhi dần dần biết một chút chuyện trong nhà cậu.

Hai, ba năm trước, cũng chính là sau khi mẫu thân Ninh Nhi qua đời không lâu, Tiết Đình theo quân triều đình đánh dẹp Bách Tế, lập được công lao, Thiên Tử liền phong cho hắn làm Tả Thiên Ngưu. Mà không lâu sau, Tiết Kính được bổ nhiệm làm Thái Trung đại phu, điều đi Trường An.

Ninh Nhi nghe những điều này, trong lòng có chút nức nở. Chức quan của cậu không thấp, đáng tiếc là nàng không biết, đi tìm ông thật cực khổ.

Nhưng trong lòng nàng cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì nếu như nàng biết rõ như vậy, có lẽ cũng sẽ không cùng Chẩn lang đi tới hôm nay.

"Nếu cậu biết được bá phụ con gả con đi như vậy, nhất định sẽ lập tức cho người đến Bề thành đón con, đáng tiếc. . . . . ." Tiết Kính vừa nói vừa thở dài, "Bá phụ ngươi hồ đồ, cậu cũng thật là sơ xuất, suýt nữa hại con rồi, cậu thật áy náy. Ninh Nhi, con có oán cậu không?"

Ninh Nhi lắc đầu, vội nói: "Cháu sao lại oán cậu được? Cháu biết cậu đối với cháu là tốt nhất, cho nên từ khi rời khỏi Kiếm Nam, cháu một lòng đi tìm cậu."

Tiết Kính vui mừng mỉm cười. Đúng vào lúc này, một người hầu đi tới đường thượng, bẩm: "Chủ nhân, Thiệu lang quân tới."

Ninh Nhi nghe được, ánh mắt sáng lên, mừng rỡ.

Trong mắt Tiết Kính lóe lên một chút ngoài ý muốn, cùng Vi thị liếc mắt nhìn nhau. Ông nhìn Ninh Nhi một chốc rồi thong dong mỉm cười, nói với người hầu: "Mau mời Thiệu lang quân vào đi."

Chương 34: Tỏ Rõ ( Hạ )

Thiệu Chẩn đi theo người hầu tới đường thượng, đầu tiên là nhìn Ninh Nhi đang ngồi ở bên cạnh Vi thị. Bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Ninh Nhi lóe ra ánh sáng mừng rỡ. Sương mù bao phủ trong lòng giống như gặp một cơn gió mát, tản đi rất nhiều.

Liền sau đó, Thiệu Chẩn vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía Tiết Kính.

"Trí Chi." Tiết Kính mỉm cười nhìn hắn,"Vừa đúng lúc, ta mới vừa rồi còn định sai người đi mời ngươi tới ăn cơm."

Thiệu Chẩn mỉm cười, hành lễ nói: "Công Thai khách khí. Chẩn đã thu dọn đồ tùy thân của Ninh Nhi, mang tới cho nàng."

"Lang quân vất vả rồi, một chút chuyện vặt lại phiền Lang quân tới một chuyến." Vi thị nói, dứt lời, bảo người hầu nhận lấy bọc quần áo trong tay Thiệu Chẩn.

Ninh Nhi nhìn Thiệu Chẩn, muốn nói gì, lại ngại cậu mợ ở đây, sợ thất lễ. Cân nhắc một chút, nàng mới mỉm cười mở miệng: "Chẩn lang, trong nhà vẫn tốt chứ?"

Thiệu Chẩn nhìn nàng, mỉm cười: "Trong nhà đều tốt cả."

"Trí Chi dùng bữa sáng chưa?" Tiết Kính hòa ái hỏi, "Nếu chưa thì ngồi xuống cùng ăn nhé." Dứt lời, sai người hầu đi lấy đồ ăn sáng.

"Công Thai không cần đâu, Chẩn trước khi đến, đã ăn sáng rồi." Thiệu Chẩn nói, lúc nói chuyện, cố ý tránh ánh mắt Ninh Nhi, "Chẩn còn có chút chuyện trong thành, bây giờ phải đi luôn rồi."

Ninh Nhi kinh ngạc.

Tiết Kính cũng lộ vẻ ngạc nhiên, cười cười: "Sao lại vừa tới đã muốn đi, ở lại cùng lão tẩu nói chuyện đã, ngồi một chút rồi đi cũng không muộn." Dứt lời, ông lại chuyển sang Ninh Nhi, ôn hòa nói, "Ninh Nhi, trong thư phòng có trà ngon, trong hậu viện có lò đun trà đấy. Ngày trước ở Thành Đô, cậu được uống trà con pha, khi trở về thật nhớ nhung, không biết hôm nay có may mắn được uống lần nữa không?"

Ninh Nhi nghe vậy, đầu tiên cảm thấy hơi quái lạ, sau đó thẹn thùng.

Phụ thân nàng yêu thích thưởng trà, mẫu thân am hiểu pha trà, Ninh Nhi từ lúc còn rất nhỏ đã theo cha mẹ học được một chút. Nàng cũng nhớ, ngày trước Tiết Kính đến Thành Đô, mẫu thân từng để nàng pha trà cho cậu..., cậu khen ngợi không dứt.

Tuy có chút luyến tiếc Thiệu Chẩn nhưng cậu đã nói, Ninh Nhi không tiện từ chối, hơn nữa, để cho Thiệu Chẩn uống một chút trà nàng pha, Ninh Nhi cũng rất vui lòng.

Nàng dịu dàng nhìn Thiệu Chẩn một chút.

Thiệu Chẩn cười nhẹ, tựa hồ đang nhận lời.

"Dạ được ạ." Ninh Nhi hướng Tiết Kính thi lễ, rời khỏi đường thượng.

Nàng vừa đi khỏi, cả phòng liền an tĩnh lại.

Thiệu Chẩn nhìn về phía Tiết Kính, biết ông có lời muốn nói.

Tiết Kính cũng nhìn hắn, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.

"Trí Chi, " ông mỉm cười nói, "Ngươi ngàn dặm xa xôi đưa Ninh Nhi tới Trường An, lão tẩu còn chưa cảm tạ tốt."

Thiệu Chẩn khiêm tốn nói: "Một cái nhấc tay, Công Thai quá khách khí rồi."

Tiết Kính lắc đầu: "Trí Chi ân nghĩa to lớn, Tiết thị ta cũng không bạc đãi ân nhân." Dứt lời, ông quay sang một người hầu gật đầu, người hầu liền đem một hộp gỗ chiều rộng chiều cao đều hơn một thước đặt trước mặt Thiệu Chẩn.

Mở ra, Thiệu Chẩn ngớ người, bên trong lấp lánh từng khối từng khối vàng.

"Đây là 200 lượng vàng." Tiết Kính nói: "Trí Chi, ngươi một đường khổ cực, lại phải chi phí rất nhiều. Chỗ này vàng tạm thời biểu lộ lòng biết ơn."

Thiệu Chẩn bình tĩnh nói: "Công Thai không cần như thế, Chẩn cũng không phải vì tiền tài."

Tiết Kính vuốt râu: "Tiền tài đương nhiên là không đủ để trả cho ngàn dặm gian truân, Trí Chi nếu có cần gì khác thì cứ nói." Dứt lời, cười nhạt bổ sung, "Trừ Ninh Nhi ra."

Lời này nói ra, trong nháy mắt có cái gì như bị đánh vỡ.

Thiệu Chẩn nhìn Tiết Kính, hiểu rằng chuyện của hắn và Ninh Nghi đã không cần che giấu nữa.

Hắn trấn định tiến lên, hướng Tiết Kính trịnh trọng thi lễ: "Chẩn đối với Ninh Nhi tất cả đều là thật lòng, xin Công Thai thành toàn."

"Người này sao lại không biết phân biệt như thế?" Vi thị cau mày, "Ninh Nhi chính là hoàng hoa khuê tú, chẳng lẽ ngươi muốn nàng theo ngươi lưu lạc nơi phố phường sao?"

Thiệu Chẩn đáp: "Chẩn sẽ không để cho nàng lưu lạc phố phường, chỉ cần Ninh Nhi thích, Chẩn có thể thuận theo tất cả ý nguyện của nàng."

Vi thị nói: "Coi như ngươi không thiếu tiền tài, nhưng ngươi không có quan chức, ở Trường An cũng chỉ được phép ở trạch viện bình thường. Nàng xuất thân nhà quan lại, tuy không còn song thân nhưng vẫn có nhà cậu ở đây, sao có thể chịu uất ức bực này?"

Thiệu Chẩn bình tĩnh nói: "Ở Trường An có lẽ không thể, nhưng Ninh Nhi luôn luôn muốn trở về Thành Đô, ở đó, nàng sẽ không phải chịu thua kém bất cứ ai."

Vi thị còn muốn nói, Tiết Kính đã giơ tay lên bảo ngừng.

"Trí Chi, " ông không nhanh không chậm nói: "Thiệu Nhân An ở Thông Thiện phường là tộc thúc của ngươi đúng không?"

Thiệu Chẩn sửng sốt, ánh mắt hơi hoảng hốt.

"Trí Chi." Nhìn hắn Thiệu Chẩn, chậm rãi nói, "Ninh Nhi thật vất vả mới đến được Trường An, ta sao có thể nhẫn tâm để cho nàng lại đi xa ngàn dặm không chỗ nương tựa? Đây là thứ nhất."

"Thứ hai, nếu lão tẩu nhớ không lầm, sau khi tổ phụ ngươi qua đời, hộ tịch của ngươi đã chuyển đến Trường An. Nhưng bây giờ, ngươi trở về Nghĩa phường, ghi chép lưu ở Quan Phủ lại là nhân sĩ Thương châu." Tiết Kính ý vị sâu xa, "Trí Chi, ngươi có biết làm giả Điệp văn, ngụy tạo hộ tịch, phải chịu hình phạt như thế nào không?"

Lò trà đã đốt xong, Ninh Nhi mơ hồ nhớ Tiết Kính không thích bỏ thêm một vị trong trà lại không nhớ nổi đó là vị gì. Nàng hỏi thị tỳ, thị tỳ cũng không biết.

"Để nô tỳ đến đường thượng hỏi chủ nhân." Thị tỳ nói.

Ninh Nhi nghĩ mình đi có thể thuận tiện xem Thiệu Chẩn một chút, vội nói: "Không cần, ngươi ở lại trông lửa, ta tự mình đi."

Dứt lời, liền bước đi.

Đường thượng nhà họ Tiết không coi là quá rộng rãi, chỉ thuộc loại trung bình, vì để có nhiều ánh sáng, không xây tường nhiều, dùng mành và bình phong để ngăn cách thành từng gian.

Ninh Nhi mới tới hành lang, người hầu nhìn thấy nàng vội vàng đi tới ngăn lại.

"Nương tử chậm đã," hắn hình như không ngờ Ninh Nhi đột nhiên tới, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, "Nương tử không thể vào bên trong."

Ninh Nhi kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "Vì sao?"

Người hầu có chút lúng túng: "À, chủ nhân phân phó. . . . . ." Nói rồi cười làm lành nói: "Nương tử, chủ nhân còn đang đợi uống trà, nương tử đi pha trà xong đi đã."

Ninh Nhi trong lòng nghi ngờ, đang không hiểu tại sao, chợt nghe được giọng Tiết Kính xuyên qua mành truyền đến: ". . . . . . Trí Chi, ta luôn luôn yêu mến người có tài, ngươi là tráng sĩ, ta cũng rất kính nể. Nhưng Ninh Nhi không có phụ mẫu để dựa vào, lão tẩu thân là cậu nàng thực không đành lòng thấy nàng chịu khổ. Nếu như ngươi thật lòng nghĩ cho nàng, thì buông tay mới đúng. Thiên hạ rộng lớn, chỗ vàng này đủ cho ngươi cuộc sống tự tại về sau, ngươi nhất định có thể tìm được một cô gái tốt hơn Ninh Nhi."

Trái tim Ninh Nhi bỗng dưng như bị đánh một đòn nghiêm trọng, nàng không nhúc nhích, sắc mặt dần dần trắng bệch.

Nàng dựa vào cây cột, cẩn thận nghe tiếp, cảm thấy hô hấp thật khó khăn.

Trầm mặc ngắn ngủi, lại như giống như thật dài.

Tiếng Thiệu Chẩn chậm rãi truyền đến: "Công Thai, vàng này kính xin thu hồi. Chẩn đối với Ninh Nhi, tất cả đều là thật lòng, tất cả bỏ ra đều cam tâm tình nguyện. Tâm ý của Công Thai, Chẩn hiểu, vì vậy xin cáo từ."

Lời nói vừa ra, Ninh Nhi đột nhiên hồi hồn, vội vàng hô to: "Chẩn lang!" Hô xong, đẩy người hầu chạy ra bên ngoài.

Thiệu Chẩn đã xoay người, nhưng nghe được tiếng Ninh Nhi, kinh dị quay đầu lại.

Mặt Tiết Kính và Vi thị đều biến sắc, còn chưa kịp nói gì, Ninh Nhi đã chạy ra ngoài.

Nàng đỏ mắt, chạy đến trước mặt Thiệu Chẩn, kéo tay hắn, nhìn hắn, nước mắt không ngừng chảy xuống: "Ngươi. . . . . . Ngươi chớ đi. . . . . ."

"Ninh Nhi!" Tiết Kính cau mày.

"Cậu!" Ninh Nhi lệ như suối trào, giọng bi thương, "Chẩn lang. . . . . . Chẩn lang một đường che chở con. . . . . . Coi như. . . . . . Coi như không phải cố nhân. . . . . . Cũng là ân nhân. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu sao có thể. . . . . . Sao có thể đuổi hắn đi. . . . . ."

Tiết Kính thấy Ninh Nhi khóc đến như vậy thì đau lòng, cũng không đành lòng thở dài: "Con à, cậu cũng không phải muốn đuổi Trí Chi đi. Chỉ là chuyện Trí Chi mong cầu, cậu không thể đồng ý." Dứt lời, ông nhìn Thiệu Chẩn, ý vị sâu xa nói, "Trí Chi, ngươi là người hiểu rõ lý lẽ, đừng khiến lão tẩu thất vọng."

Vẻ mặt Thiệu Chẩn căng thẳng, hắn nhìn gương mặt ràn rụa nước mắt của Ninh Nhi, cảm thấy trái tim giống như bị ngàn cân đè ép.

"Ninh Nhi," hắn nhỏ giọng nói, "Ta. . . . . . Ta đi nha."

Ninh Nhi không thể tin được nhìn hắn.

Thiệu Chẩn không nói gì nữa, kéo tay nàng đang túm lấy mình ra, thật sâu nhìn nàng: "Bảo trọng." Dứt lời, xoay người đi.

Ninh Nhi kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn, mặc cho nước mắt tràn ra, cứng ngắc giống như pho tượng.

Vi thị và Tiết Kính nhìn nhau, khe khẽ thở dài, đi tới bên cạnh Ninh Nhi.

"Con a, " Vi thị ôm Ninh Nhi vào ngực, dịu dàng khuyên nhủ, "Thiệu lang quân là người rất tốt, nhưng không đi cùng đường với con. Duyên phận đến đây đã dứt không thể cưỡng cầu được. Cậu con là vì tốt cho con, Thiệu lang quân cũng vì tốt cho con. Chuyện đã qua rồi, thành Trường An có rất nhiều thiếu niên tốt, con đừng nhớ hắn nữa. . . . . ."

Ninh Nhi không nói gì, cúi đầu, nhớ lại cảm xúc mới vừa rồi Thiệu Chẩn cầm tay nàng.

Trong lòng bàn tay, có một mẩu giấy nho nhỏ.

Trong vườn ngự uyển, tiếng cổ vũ liên tiếp vang lên.

Tiết Đình một tay nắm gậy, giục ngựa chạy. Người của đội bên kia đuổi theo cản hắn, Tiết Đình kéo dây cương một cái, con ngựa hơi dừng lại rồi xuyên qua chỗ trống phá vòng vây ra ngoài.

Quả cầu chỉ cách Tiết Đình một đoạn, cùng tranh với hắn chỉ còn có một người, Tiết Đình càng tiến gần thêm.

Hắn ước lượng khoảng cách chính xác, giơ gậy, dùng sức đánh ra.

Quả cầu bay lên cao, rơi vào trong lưới.

Người xem hoan hô ầm ĩ một hồi, Tiết Đình cười lớn, cùng đồng đội gõ gậy vào nhau chúc mừng, cảm thấy vô cùng vui sướng.

"Tiết gia Đại Lang!" Có người hướng hắn nhạo báng, "Chơi mã cầu giỏi hơn đánh trống rồi!"

"Dù sao cũng hơn kẻ cả trống lẫn mã cầu đều đánh không nổi!" Bùi Vinh giục ngựa tới, khinh thường đáp trả.

Tiết Đình không để ý, cười trừ.

Hai người đều mồ hôi đầm đìa, cởi áo khoác, ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi.

"Nguyên Quân, ta nghe nói, hôm nay rất nhiều người tới xem ngươi chơi đấy." Có người vỗ vai Tiết Đình nói.

"Nguyên Quân ra sân, lần lần nào mà không có rất nhiều người tới xem?" Một người khác nói.

"Lần này không giống." Người kia nói, "Lần này có không ít các cô gái đến." Dứt lời, ngụ ý liếc về một đài cao bên cạnh sân chơi.

Tiết Đình nhìn theo, bầu trời xanh thẳm, đài cao nguy nga, phía trên có một nhóm người, áo xiêm rực rỡ.

"Nghe nói, có công chúa, còn có mấy vị quận chúa. . . . . ."

Bùi Vinh cười, ý vị sâu xa nhìn về phía Tiết Đình, chỉ thấy hắn cười cười, không nói gì.

Chơi xong một hiệp, mọi người còn muốn chơi thêm một hiệp nữa. Một người lại nói: "Ta phải đi rồi, Kinh Triệu Phủ có việc."

Bùi Vinh bất mãn, nói: "Tiền Tam, chuyện gì mà gấp như vậy, chúng ta thật khó mới tụ tập một lần."

Tiền Tam cười khổ nói: "Là chuyện trừ phiến loạn." Nói xong, nhìn về phía Tiết Đình, "Lại nói, còn có chút quan hệ với Nguyên Quân nữa đấy."

"Ta?" Tiết Đình kinh ngạc.

"Lần trước không phải ngươi đi Kiếm Nam trừ phiến loạn lập được công lao sao? Kinh Triệu Phủ hôm qua nhận được tin mật, tướng cướp lọt lưới Điền Thất đang trốn trong kinh thành."

Tiết Đình nhìn hắn, ánh mắt thoáng cứng lại.

"Thật à?" Bùi Vinh vui mừng, nóng lòng hỏi, "Hắn ở chỗ nào?"

"Ta cũng không rõ, mật báo chỉ có một bức họa, nghe nói người được vẽ là Điền Thất."

"Nói không chừng là ai đó tùy tiện vẽ loạn tranh công." Bùi Vinh suy nghĩ một chút nói.

"Hẳn không phải đâu." Tiền Tam nói: "quan trên rất coi trọng, nguồn gốc được cho là đáng tin cậy."

Bùi Vinh không cam lòng dây dưa nói: "Cho ta xem một cái, ta cũng thường đi tuần trong thành, có lẽ đã từng gặp đấy. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, hắn chợt thấy Tiết Đình đi ra ngoài, ngạc nhiên, "Ai. . . . . . Nguyên Quân! Ngươi đi đâu? Còn phải chơi một hiệp nữa!"

"Ta cũng có việc, ngày khác chơi tiếp." Tiết Đình nhảy lên lưng ngựa, không quay đầu lại giục ngựa chạy đi.

Về đến nhà, Tiết Đình lập tức phát hiện không khí khác thường.

Đi gặp Tiết Kính, ông thở dài một tiếng, đem chuyện xảy ra lúc sáng kể cho Tiết Đình.

"Ninh Nhi tính tình đơn thuần lại cùng Thiệu Chẩn chung đụng đã lâu, động lòng cũng là chuyện tự nhiên. Chỉ là Thiệu Chẩn. . . . . ." Vẻ mặt hắn phức tạp, cười khổ, "Hắn không chịu nhận tiền tài làm ta cảm thấy thiếu nợ hắn."

Tiết Đình trầm ngâm, cũng đem chuyện mới vừa nghe được ở trên sân cầu kể lại chi tiết.

Tiết Kính kinh ngạc: "Kinh Triệu Phủ có được vật chứng như vậy?"

Tiết Đình gật đầu nói: "Thiệu Chẩn có lẽ cũng nghe được tiếng gió. Con mới vừa qua Nghĩa phường xem xét, nhà đã trống không rồi." Dừng một chút, hắn nói, "Mặc kệ là lý do vì sao, hắn rời đi, đối với ai cũng dều là chuyện tốt."

Tiết Kính vuốt râu, trầm tư không nói.

"Biểu muội đâu rồi ạ?" Tiết Đình hỏi.

"Trong phòng, vẫn không ra ngoài." Tiết Kính thở dài nói, " Mẫu thân ngươi đã phái thị tỳ trông chừng, để cho nàng suy nghĩ một chút cũng tốt."

Tiết Đình gật đầu, không hỏi nữa. Ninh Nhi ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trên bức tường trắng lộ ra một mái hiên.

Ánh nắng nghiêng nghiêng, mấy con chim nhỏ vui sướng bay qua bay lại trên cành cây.

Trong phòng yên lặng một mảnh.

Ninh Nhi ngồi bên cửa sổ, tay chống trên bàn đỡ lấy cằm.

Nàng đã sớm nín khóc, dấu vết nước mắt cũng đang từ từ bị gió thổi bay, thế nhưng trong đôi mắt không có thần thái thường ngày. Nàng nâng má, lẳng lặng nhìn bên ngoài, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt trời lặn về tây biến mất sau tán cây, mái nhà.

Mẫu thân từng nói, lúc vui vẻ mỗi ngày trôi qua hết sức nhanh; mà lúc lo lắng một khắc lại dài như một năm.

Hôm nay, nàng chân chính cảm nhận được lời của mẫu thân thật đúng.

"Nương tử, chủ nhân truyền lời đến lúc dùng bữa tối rồi, nương tử đến đường thượng đi." Thị tỳ đi tới, cẩn thận từng li từng tí nói.

Ninh Nhi nhìn nhìn nàng, không từ chối, đáp một tiếng, theo nàng đi ra ngoài.

Tiết Kính thấy Ninh Nhi tới dùng bữa, rất kinh ngạc, cũng cảm thấy vui mừng. Cháu gái mình, rốt cuộc vẫn rất hiểu chuyện .

Không ai nói tới chuyện xảy ra lúc ban ngày, Vi thị vì không để cho không khí quá trầm lặng, thỉnh thoảng hỏi nàng thức ăn có hợp khẩu vị không, ăn nhiều một chút....

Ninh Nhi nhỏ giọng trả lời, mặc dù vẫn lúng túng những vẫn ôn hòa lễ độ.

Tiết Đình ngồi đối diện thỉnh thoảng lại nhìn nàng.

Thấy nàng hai mắt nhìn xuống, lông mày và mũi tạo thành đường vòng cung, hợp với gương mặt nhẵn nhụi trắng noãn cùng cổ. . . . . . Bộ dáng dịu dàng lại nhẫn nhịn, khiến người ta không đành lòng trách cứ.

Sao lại đi thích giặc cướp a. . . . . . Tiết Đình thở dài nhủ thầm trong lòng.

Ăn xong bữa tối, Ninh Nhi hành lễ cáo từ Tiết Kính cùng Vi thị trở về phòng.

Trời bắt đầu tối, mấy ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời.

Thị tỳ hầu hạ Ninh Nhi đang đốt đèn dưới mái hiên, Ninh Nhi nhìn các nàng, một chốc lại liếc về hướng bình nước trong phòng.

Nàng lấy ra một mẩu giấy từ trong tay áo, trên giấy có nhiều nếp gấp, chữ viết của Thiệu Chẩn in trên giấy: bên trong có thuốc mê, giờ sửu gặp nhau. Bên trong mẩu giấy có một gói giấy nhỏ, ngón tay Ninh Nhi khẽ run, nàng mở nó ra, đổ chỗ bột bên trong vào bình nước.

Đèn thắp lên, thị tỳ bước vào phòng thấy Ninh Nhi đang ngồi trên giường cầm khung thêu trong tay.

"Nương tử muốn thêu hoa à?" Thị tỳ cửa cười nói, "có muốn lấy kim chỉ tới không?"

Ninh Nhi nhìn họ, tim đập thình thịch, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, dời ánh mắt đi.

Trăng sáng dần dần đi lên giữa trời, lại dần đi về phía tây.

Gió đã lạnh hơn, tiếng côn trùng kêu vang cũng biến thành thưa thớt.

Ở phòng ngoài, thị tỳ giữ cửa đang nằm trên giường, ngủ rất say.

Ninh Nhi ôm chăn đệm, vẫn ngồi như vậy, hai mắt dán vào cửa sổ đang khép chặt.

Ánh trăng chiếu vào qua khe cửa sổ, bất chợt, trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng, một bóng người xuất hiện, hình dáng đó nàng vô cùng quen thuộc.

Ninh Nhi vội vàng nhỏm dậy, cẩn thận từng li từng tí mở cửa sổ.

Thiệu Chẩn toàn thân mặc màu đen, đang đứng ngoài cửa sổ.

"Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi nhìn thấy hắn, mắt miệng khô khốc cũng không dám cao giọng.

Chỉ một cái chớp mắt, nàng bị đôi cánh tay mạnh mẽ ôm vào ngực, chặt chẽ, ấm áp, trong hơi thở của nàng đều là mùi hương của Thiệu Chẩn.

Ninh Nhi vùi đầu trong ngực Thiệu Chẩn, hai người ôm nhau thật chặt, một lúc lâu cũng không nói gì, thời khắc quý trọng này thật không dễ có.

"Nàng. . . . . . Vẫn khỏe chứ?" Thiệu Chẩn nhỏ giọng hỏi bên tai nàng.

Ninh Nhi gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào cho nàng nhìn rõ mặt Thiệu Chẩn, một ngày không gặp hắn hình như gầy đi.

"Chàng. . . . . . Chàng thì sao?" Ninh Nhi nghẹn ngào, vội lau nước mắt, không muốn nước mắt làm nhòa đi hình dáng Thiệu Chẩn.

Thiệu Chẩn gật đầu, lại nháy mắt mấy cái, khóe môi nở nụ cười thật sâu: "Nàng quên rồi à? Ta da dày thịt cứng, dù đi đánh nhau cũng không có chuyện gì, làm sao lại không tốt."

Lúc này rồi mà vẫn còn khoe mẽ, Ninh Nhi dở khóc dở cười, tâm tình khá hơn một chút.

"Chẩn lang, chàng sẽ đi sao?" Nàng vội vàng hỏi.

Thiệu Chẩn trầm mặc một chốc rồi nói: "Ninh Nhi, hôm nay cậu nàng nói gì, nàng cũng đã nghe thấy. Ông nói thật ra thì không sai, ta hiện tại xác thực không xứng với nàng."

Ninh Nhi mở to hai mắt.

phan_1
phan_2
phan_3
phan_4
phan_5
phan_6
phan_7
phan_8
phan_9
phan_10
phan_11
phan_12
phan_13
phan_14
phan_15
phan_16
phan_17
phan_18
phan_19
phan_21
phan_22
phan_23
phan_24
phan_25
phan_26
phan_27
phan_28
phan_29
phan_30
phan_31
phan_32
phan_33
phan_34
phan_35
phan_36
phan_37
phan_38
phan_39
phan_40
phan_41
phan_42 end
phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .